Bảo Bối Vô Giá Của Hoàng Đế Bệ Hạ. Mô tả: Từ thuở xa xưa, Nam Quốc tương truyền rằng, nếu có ngày Vương thất liên tục sinh ra con gái mà không rõ lý do, ắt hẳn vận mệnh đất nước đang lâm nguy. Cố Cô Cô trong lúc cứu 1 chú mèo nhỏ đã vô tình gặp phải tai nạn xe
Chương 4: Chương 4: Sa Nghị Bị Dày Vò. Rất nhiều y tá nghe nói có một cô bé búp bê siêu đáng yêu đến bèn chạy tới ngó Bối Bối, cánh cửa phòng viện trưởng không lớn nên nhiều người phải đứng chen chúc nhau, có y tá còn trêu Bối Bối “Bé ơi cho chị ăn kẹo với
Chương 15. Chương 15. Đã năm ngày trôi qua, sắc mặt của Bích U càng ngày càng xanh xao hơn, đây là dấu hiệu của trúng độc nặng khiến cho Hoàng Quân càng lo lắng hơn, chàng thấy mình sắp không chịu nổi rồi. Thục phi cũng đến thăm nàng mấy lần nhưng chỉ biết gạt lệ mà
Liên hệ với tụi mình tại : quamultimedia@gmail.comTham gia Discord của tụi mình tại : https://discord.gg/kzhrAspDk9Page của tụi mình : https
Hoắc Vân Thâm đã bị tai nạn, liệt nửa người. Nửa năm sau, Hứa Hi Ngôn và Anh Bảo - đứa bé mà cô sinh ra ra, con bé mới chỉ 4 tuổi, cả hai mẹ con cùng nhau trở về. Tại đây, cô đã gặp lại Hoắc Vân Thâm đồng thời cũng lên kế hoạch trả thù nhà họ Hứa của mình. Cô
Chuyện này sẽ là câu chuyện kể về sự yêu thương chiều chuộng của đại thiếu gia Lục Thiếu giành cho bảo bối nhỏ của mình là Đồng Dao. Vì một số lý do nào đó nên bảo bối nhỏ Lục Thiếu phải xa nhau lúc trở về đây bảo bối của Lục Thiếu bị mất đi 1 phần ký ức về anh Thành chỉ nhớ mọi người
7Du1Ciz. There is a great deal of difference between an eager man who wants to read a book and a tired man who wants a book to đang xem Bảo bối của sa ChestertonXem hướng dẫnLink download ePubMobi/PRC A4A5A6 - xem thông tin ebook ây giờ, bất kỳ điều gì Bối Bối cũng không nghe lọt tai, nhưng hễ cứ nghĩ tới chuyện Sa Nghị ở bên ngoài có người phụ nữ khác, không cần cô nữa, tất cả những điều tốt đẹp trước đây đều là giả, anh nói thương cô, yêu cô, là dối trá…..thì cô lại càng tủi thân, càng giận, càng khó chịu, cô không kìm được, òa nhỏ tới lớn, Sa Nghị chưa từng thấy Bối Bối khóc như vậy, anh bị cô dọa sợ, thật ra anh cũng oan lắm nay là ngày ký kết hợp đồng cùng một công ty Thượng Hải, buổi lễ tiến hành vào lúc 5 giờ, anh nghĩ 8g20 Bối Bối mới tan ca học muộn, nên vẫn kịpKhông ngờ, buổi lễ mới tổ chức được một nửa thì đại diện bên kia nói, để tỏ lòng coi trọng lần hợp tác này, công ty bọn họ đặc biệt phái Lý tổng từ tổng công ty tới, nhưng vị này lại vừa mới xuống máy bay và đang trên đường tới đây, vừa nghe xong, Sa Nghị biết người ta có lòng nên anh không tiện từ chối, bèn nói, “Vậy chờ đi”. Chờ một lúc mà mất tận 1 tiếng đồng hồ, 6 giờ, Lý tổng kia mới ung dung tới, Lý tổng, Lý Lỵ là một người phụ nữ hơn 30 tuổi, đôi mắt chị ta trong veo có thần, lông mày tỉa gọn gàng, mũi thẳng, hôm nay lại còn trang điểm đậm, cả người mặc một bộ sườn xám hình chim ác là màu hoa hồng, bên ngoài khoác một chiếc áo vest satin đỏ tươi, hai chiếc khuyên tai bươm bướm vàng sáng lạn, chói mắt lủng lẳng hai bên gò má, vẻ đẹp của chị ta tỏa ra bốn điều, vẻ xinh đẹp động lòng người này không bao gồm Sa Nghị ở trong đó, Sa Nghị liên tục nhìn đồng hồ, thầm nghĩ nhất định đừng trễ giờ đón Bối Bối, anh nghe thấy có tiếng ồn ào, biết Lý tổng kia rốt cục cũng tới, vì vậy anh đứng lên tiếp đón. Lý Lỵ mới 30 tuổi mà đã có thể leo lên vị trí này, thủ đoạn đương nhiên khỏi cần nói, công ty ký kết hợp đồng lần này cùng chị ta có quy mô không lớn, nhưng lại rất có tiềm năng, vừa khởi nghiệp mà đã đạt thành tích tốt, nghe nói còn có mối quan hệ với văn phòng lãnh đạo tỉnh ủy, lần này chị ta tới không hẳn vì chuyện ký kết hợp đồng, chẳng qua tạt ngang xem một khi gặp Sa Nghị, Lý Lỵ đã nổi lên chút hứng thú, đàn ông thấy chị ta, không có ai là không niềm nở, vậy mà trong đôi mắt Sa Nghị lại không có bất kỳ sự kích động nào, những lời mà anh nói cũng chẳng mang vẻ nịnh nọt. Lý Lỵ là người từng trải, tiếp xúc với trăm loại đàn ông nên chị ta hiểu rõ, loại đàn ông như anh thì chỉ có 2 khả năng, một là loại có sự kiềm chế mạnh mẽ, sinh hoạt rất có quy luật và thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, loại này sự cám dỗ quá thấp; loại thứ 2 chính là loại mà Lý Lỵ mong đợi, loại có tâm cơ sâu, lạt mềm buộc chặt; chị ta rất muốn thử xem người đàn ông tuổi trẻ tài cao này có thể chống lại nổi sức hấp dẫn của mình không, Lý Lỵ lập tức nhìn Sa Nghị bằng ánh mắt quyến kết xong xuôi đã 7 giờ, đến trường Nhất Trung phải mất 40 phút, Sa Nghị vội vàng đi về bãi đậu chưa kịp rời khỏi bãi đậu thì đã bị người nào đó ngăn lại. Vừa nãy, trong buổi họp, Lý Lỵ đã phát hiện hình như Sa Nghị đang vội, anh không ngừng nhìn đồng hồ, vừa xong việc thì đã mất dấu, chị ta tìm một hồi mới phát hiện ra anh ở đây.“Sa tổng, tiện đường chở tôi một đoạn được không?” Lý Lỵ vịn tay trên bánh lái qua cửa sổ xe, hơi cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng thêm Bánh Sinh Nhật Gấu Brown Và Thỏ Cony Vui Party Sinh Nhật Cùng Sóc Con 5472Sa Nghị ngây người mất một lúc, rồi anh mới nhớ ra, người phụ nữ này là đại diện của công ty kia, giọng anh lạnh lùng, “Ngại quá, tôi không có thời gian”Lý Lỵ coi như không hay biết lời từ chối lạnh lùng của Sa Nghị, chị ta tự mình đi tới vị trí ghế lái phụ, mở cửa, ngồi vào.“Ha ha, Sa tổng, anh luôn không khách khí thế này à?” Lý Lỵ hơi nghiêng đầu nhìn Sa Nghị, ánh mắt long lanh giống như ngập nước, cười mà như không cười.“Mời chị xuống xe” anh không trả lời chị ta, đặt tay lên bánh lái, cũng chẳng thèm liếc nhìn chị ta một ngờ Sa Nghị lại nói trắng ra thế, chẳng lẽ anh không hề quan tâm tới chuyện hai công ty còn phải hợp tác với nhau sao? Chi ta ngoảnh đầu, thấy trên cửa sổ xe của Sa Nghị treo 4,5 con winnie the pooh, chỗ cửa xe còn đặt một hộp kẹo m&m ăn dở. Chị ta hiểu ra, bật cười, hóa ra là đã có vợ, có điều không sao, vậy chơi mới vui.“Sa tổng, tôi vừa tới thành phố S nên chưa quen thuộc lắm, anh không thể ném tôi lại đây một mình đấy chứ?” Lý Lỵ hất hất lọn tóc dài bên tai“Haha, tôi bảo bọn họ về rồi, Sa tổng, anh xem…” Vừa nói, chị ta vừa ghé sát lại gần Sa Nghị, bộ ngực đầy đặn thấp thoáng lộ ra bên dưới cổ áo trễ, “…Chúng ta…có phải hay không…”Còn chưa dứt lời, thì một tờ 100 tệ Mao chủ tịch thò ra, nhếch nhác dính lên mặt Lý Lỵ, “Nếu chị quên mang theo tiền, thì chỗ này đủ để chị về” Vừa nói, anh vừa móc mấy tờ trong ví ra ném cho Lý Lỵ, rồi mở cửa xe, đẩy chị ta ra ngoài, sau đó anh đóng cửa lại, khởi động xe rời Lỵ bị một loạt động tác xua đuổi của anh làm ơ hồ, chưa kịp lấy lại tinh thần thì chị ta đã ngã bệt xuống đất, xe của Sa Nghị “vèo” một phát lướt qua. Từ bao giờ mà Lý Lỵ này lại bị đối xử như vậy, chị ta bò dậy với gương mặt hung dữ, phủi bụi trên người đi rồi cúi đầu nhìn mấy tờ tiền có hình Mao chủ tịch rơi lả tả bên cạnh, chị ta dẫm đạp lên nó vài cái để xả giận. Sau đó ngẩng đầu, đi về phía chiếc xe ở đằng xa, nghiến răng nghiến lợi, “Sa Nghị, có khí phách!”Sa Nghị vừa lái xe vừa chuẩn bị gọi điện, anh sờ sờ túi áo thì mới phát hiện, điện thoại đã bị rơi ở phòng làm việc, anh giận dữ đập xuống vô lăng, đành phóng như bay về phía trường Nhất Trung. Nhưng hôm nay, hình như ông Trời muốn đối đầu với anh thì phải, lúc còn cách trường Nhất Trung một con đường thì bị tắc đường, Sa Nghị sốt ruột nhìn đồng hồ, đã 8 giờ 20 phút, bình thường giờ này cô đã ra cổng rồi, nửa tiếng sau, anh hấp tấp phóng tới cổng trường nhưng không nhìn thấy bóng dáng Bối Bối đâu, biết bé con nhà mình nhất định giận dỗi nên anh đành đi dọc theo con đường để tìm.“Ngoan, ngoan, không có người phụ nữ nào khác, thật mà” Anh thầm đau lòng, đau tới nhức nhối, từng giọt nước mắt của cô như đang đốt cháy tim gan anh, hun đỏ đôi mắt anh, anh chỉ hận không thể giết chết người đàn bà Bối trừng mắt, chữ cuối cùng chưa kịp bật ra khỏi miệng thì một của cô đã bị người nào đó nuốt môi dày của anh áp lên môi cô, đầu lưỡi anh đưa vào bên trong khoang miệng mà cô chưa kịp khép lại, anh lật rồi khuấy đảo lưỡi cô, nếm được giọt nước mắt vừa rơi xuống miệng cô, mặn chát, khiến anh càng thêm tự trách và thêm đau lòng…Bối Bối thở hổn hển, mắt đỏ ửng, ngồi trong lòng Sa Nghị, lúc này anh mới thoáng an tâm. Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của cô, lòng anh lại nhói lên, anh không nhịn được, cúi đầu, hôn lên đôi một sưng tấy của cô.“Bé à, người phụ nữ kia bị anh đuổi xuống xe rồi, chính cô ta tự mình ngồi lên mà” Anh ngừng lại rồi thêm một câu, “Anh không biết cô ta, thật đấy”“Bối Bối, em đừng rời xa anh…” Sa Nghị thấy Bối Bối im lặng, tâm trí anh trở nên rối loạn, “…van em”Bối Bối giương mắt nhìn Sa Nghị, khuôn mặt anh rất đau khổ, Sa Nghị thấy Bối Bối đã có phản ứng, anh bèn thoáng có hy vọng trở lại, “Bé à, xin em, đừng rời xa anh”Sa Nghị lập tức giống như học sinh tiểu học khẩn trương trả lời câu hỏi, “Chờ người của công ty đối tác tới ký kết hợp đồng, sau đó một chị già trèo lên xe anh, anh đẩy chị ta khỏi xe, vì vậy nên tới trễ” Thuê xe ở phú quốcChăm sóc khách hàng momoCách làm tương hột chấm gỏi cuốnĐăng ký gọi nội ngoại mạng viettel
Sa Nghị dắt Bối Bối, tay cầm bình sữa đi tìm nhân viên phục vụ, trong lúc nhân viên phục vụ lấy nước, anh dẫn Bối Bối đi vào trong đại sảnh, nơi nuôi rất nhiều loại cá để ngắm nghía. Hôm nay Bối Bối thấy chơi thật vui, anh trai rất tốt với cô bé, sau này Bối Bối cũng sẽ yêu thương anh trai như vậy.“Anh trai, em thích anh” Sa Nghị đột nhiên nghe Bối Bối nói vậy, nơi đáy mắt anh lóe lên tia sáng, anh nhìn Bối Bối.”Bối Bối phải luôn thích anh, không được thích cậu bé nào khác nghe không?”.Bối Bối bị ánh mắt sáng lấp lánh của Sa Nghị mê hoặc liền gật đầu phụ họa “Bối bối chỉ thích anh thôi”.Sau khi ăn xong, ông Đồng và ông Sa đều uống khá nhiều, hai người mặt đỏ gay gắt, lảo đảo ôm nhau ra ngoài, sau đó đành gọi hai tài xế tới đón chuẩn bị về, Bối Bối không nỡ xa anh trai, cô bé ôm lấy cổ anh không buông, Ngô Thiến thấy Bối Bối thích con trai mình bèn trêu ghẹo “Bối Bối thích anh trai như thế, vậy sau này con làm vợ anh trai nhé”.Bối Bối hỏi “Vợ là cái gì ạ?”Ngô Thiến dụ dỗ Bối Bối “Vợ có nghĩa là từ nay về sau anh trai chỉ đối xử tốt với Bối Bối, mua rất nhiều đồ ăn ngon và chỉ nghe lời con thôi.” Bối Bối nhìn Sa Nghị, anh ngượng ngùng gật đầu, cô bé hưng phấn nói “Con muốn làm vợ của anh”Đồng Tĩnh Thừa nghe con gái bảo bối nói muốn làm vợ người ta liền tỉnh táo, la hét “Cục cưng của tôi đâu rồi, tôi nghe thấy cục cưng nói muốn làm vợ người ta, không được, bé cưng không thể giao cho ai cả, không thể.”Dương Tiểu Phàn nghe chồng nói nhảm thì bật cười gõ đầu ông Đồng một cái, đã say tới vậy còn muốn tìm con gái bảo bối, đúng là đáng ngày sau, bà Đồng và Ngô Thiến hẹn nhau tới đường Hongkong để xem địa điểm, ở thành phố S, Love Baby đi vào quỹ đạo khá nhanh, địa điểm tìm được là một căn nhà hai tầng khoảng 130mét vuông, nằm cách trung tâm thành phố không xa, bố trí nội thất cả hai tầng vừa khéo hợp với ý muốn mở rộng thị trưởng thời trang trẻ em của Dương Tiểu Phàn. Có khá nhiều người thường xuyên hỏi Dương Tiểu Phàn bí quyết phối đồ của Bối Bối, từ lâu, bà đã sớm có ý định kinh doanh cả trang phục nữ cùng với quần áo trẻ em để đáp ứng nhu cầu của các bà Tiểu Phàn vừa mới ký hợp đồng cùng chủ nhà và cũng đã thanh toán 2 năm tiền thuê, bà còn mời cả công ty nội thất ở thành phố H tới lắp đặt, buổi chiều công ty nội thất từ thành phố H mới tới, bà Đồng chợt nhận được điện thoại của chồng, ông vô cùng lo lắng hỏi Dương Tiểu Phàn “Bối Bối của chúng ta đang ở đâu?”“Con bé ở nhà chị Ngô, em và chị Ngô đang đi xem cửa hàng, đúng rồi, lão Đồng à, em ký hợp đồng rồi, 2 tháng nữa là có thể.....” Dương Tiểu Phàn còn chưa nói xong, ông Đồng đã nóng nảy “Thời gian này để Bối Bối ở nhà Sa Hạo Khang đi, người của cục quản lý môi trường vừa đến kiểm tra nhà mới của chúng ta, họ phát hiện lượng formaldehyde vượt chỉ tiêu 4 lần, không thể cho trẻ con ở được”.*Do nhựa fomanđêhít được sử dụng nhiều trong các vật liệu như gỗ dán, thảm, và xốp cách điện cũng như do các nhựa này sẽ thải fomanđêhít ra rất chậm theo thời gian nên fomanđêhít là một trong các chất gây ô nhiễm không khí trong nhà. Ở nồng độ trên 0,1 mg/kg không khí, việc hít thở phải fomanđêhít có thể gây ra các kích thích mắt và màng nhầy, làm chảy nước mắt, đau đầu, cảm giác nóng trong cổ họng và khó Tiểu Phàn nghe chồng nói vậy cũng thấy sự việc nghiêm trọng “Bối Bối đã ở nhà mới được nửa tháng, con bé sẽ không sao chứ”, lúc này ông Đồng vẫn còn tỉnh táo đáp “Lát nữa em dẫn Bối Bối đi bệnh viện kiểm tra xem, phải thử máu nữa”.Cúp điện thoại, Dương Tiểu Phàn vội vàng nói với Ngô Thiến rằng mình muốn đến nhà chị đón Bối Bối. Ngô thiến thấy Dương Tiểu Phàn gấp gáp tới nỗi quên cả cửa hàng, vửa rồi bọn họ mới chọn được vật liệu trang trí cửa hàng, chốc nữa sẽ có người đưa tới, giờ không có ai trông cửa hàng sao được.“Em đừng vội, chị sẽ gọi cho lão Sa để lão sai người lái xe đưa Bối Bối đi, không phải Sa Nghị cũng ở nhà sao, để cho nó đi cùng, không sao đâu, cửa hàng em không có ai trông sao được.” Dương Tiểu Phàn không thể làm gì khác ngoài nói cám ơn Ngô Thiến không ngớt, nhưng bà vẫn không yên tâm, bà sợ Bối Bối ầm ĩ không chịu đi bệnh viện vì nơi mà con bé sợ nhất là bệnh viện, vừa đến liền khóc, do đó bà bảo Ngô Thiến gọi điện thoại cho Bối Bối.“Alo mẹ à, mẹ muốn đến đón con à, nhưng con không muốn về”.Nghe thấy giọng nói ngọt ngào của con gái, Dương Tiểu Phàn càng khẩn trương hơn “Cục cưng ngoan, con phải nghe lời anh. Buổi tối mẹ tới đón con ngay, một lát nữa sẽ có chú đón con đi bệnh viện”.Bối bối vừa nghe thấy mẹ nói mình phải tới bệnh viện bèn kêu “Con không đi bệnh viện đâu, con không bị đau mà”.Dương Tiểu Phàn buộc lòng kiên nhẫn nói “Mẹ không bắt con tiêm đâu, mẹ chỉ muốn kiểm tra thử thôi, phòng của con có thứ xấu xa, mẹ sợ nó sẽ làm Bối Bối bị thương, vì thế con đi kiểm tra một chút thôi được không. Bối Bối mà nghe lời thì mẹ sẽ dẫn con đi ăn ở nhà hàng Kuharashi nhé, không phải Bối Bối đòi tới đó ăn sao”, trong điện thoại truyền tới tiếng khóc của Bối lát sau, đầu dây bên kia vang lên giọng nói “Chào dì Dương, con là Sa Nghị”.Qua điện thoại, Dương Tiểu Phàn kể cho Sa Nghị chuyện đã xảy ra, sau đó liên tục dặn dò Sa Nghị giúp bà dỗ dành Bối Bối, dù thế nào cũng phải đưa Bối Bối đi kiểm tra, Sa Nghị chỉ nói “Con biết rồi, dì yên tâm”.Sa Nghị cúp điện thoại, Bối Bối vẫn còn khóc nức nở trong lòng anh, vừa khóc còn vừa thổi bong bóng “Em không đi bệnh viện, Bối Bối không có bệnh”.Sáng sớm dì Dương đưa Bối Bối đến nhà anh khiến anh vô cùng mừng rỡ. Hôm nay Bối Bối mặc một chiếc áo váy sọc thẳng, bên ngoài khoác thêm áo len hoa màu đen, bên dưới mặc quần bò phối với giày vải trắng, trông cô bé chẳng khác gì búp bê từ trong truyện tranh bước ra. Bối bối vừa bước vào nhà, thấy Sa Nghị thì gọi to “Anh trai”, Sa Nghị mừng vì Bối Bối chưa quên nhìn bé con ngả trên vai mình rơi lệ với bộ dáng cực kỳ đáng thương, lần đầu tiên Sa Nghị cảm thấy khỏ xử, nhưng mà Bối Bối nhất định phải đi bệnh viện, anh không muốn vì mình nhất thời mềm lòng mà khiến Bối Bối ốm nặng hơn.“Bối Bối, không phải đi tiêm đâu chỉ là đi kiểm tra sức khỏe thôi, đứa trẻ nào cũng phải đi kiểm tra mà, anh sẽ đi cùng em”. Sa Nghị vuốt ve mái tóc dài của Bối Bối, hôm nay cô bé không buộc tóc, mái tóc dài thả trên vai vô cùng nữ Bối ngẩng đầu, vừa sờ mặt Sa Nghị vừa nói “Không gạt em đấy chứ?” Sa Nghị dúi đầu vào mái tóc của Bối Bối, mùi dầu gội đầu hương trái cây tỏa ra, anh thầm hít sâu một hơi “Anh sao có thể lừa Bối Bối được, không tiêm, chỉ là giống như bị muỗi chích một cái”.Ông Sa nghe nói Bối Bối phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe bèn vội vàng liên hệ với ông bạn cũ làm bác sĩ, sau đó sai Thư ký về đón Bối Bối và Sa bệnh viện, Sa Nghị dắt Bối Bối đi thẳng đến phòng viện trưởng, sợ Bối Bối chưa quen với môi trường bệnh viện nên anh không vội dẫn cô bé đi thử máu ngay. Ông Sa đã liên hệ ông bạn cũ, do đó Viện trưởng Tạ đang ở văn phòng chờ Bối Bối.“Chú Tạ, làm phiền chú ạ”, Sa Nghị lên tiếng chào viện trưởng Tạ“Không phiền, ba con với chú là bạn bè, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” viện trưởng Tạ phân công một bác sĩ đi lấy ống Bối nắm chặt góc áo Sa Nghị, hung hăng nhìn chằm chằm cô y tá mặc đồ trắng, cô bé sợ cô y tá nhân lúc bé không chú ý mà tiêm mình. Sa Nghị cảm giác được sự hồi hộp của Bối Bối nên anh ôm cô bé ngồi lên trên sô pha, giữ mặt cô bé hướng về mình rồi hôn lên trán Bối Bối “Bé con, có anh ở đây, đừng sợ”Bối Bối nghe Sa Nghị nói vậy cũng bình tĩnh lại, thò tay vào túi áo Sa Nghị, trong đó có kẹo que cô bé mang từ nhà đi. Sa Nghị mặc cho cô bé sờ lung tung trong túi áo. Nhìn Bối Bối loay hoay mãi không xé được giấy bọc kẹo, Sa Nghị đành thò tay giúp Bối Bối bóc sau đó thả vào trong miệng cô bé. Bối Bối được ăn kẹo, vị ngọt làm cho mắt cô bé híp lại thành đường chỉ, “Ngọt quá”.
bảo bối của sa gia